Polly po-cket
wap tải game online mien phi
Mọi người muốn mua tai nghe thẻ nhớ miễn phí trên Lazada không dễ lắm tải ứng dụng Lazada modxong nhập mã LAZADA150 khi mua món gì mà tiền dưới 150.000vnđ đều được hết. Mỗi tài khoản đc 1 lần mua nên mua hợp lí nhé. Mình tậu cái thẻ 8g thôi
Home VTV6 Blog
Game Khí Phách Anh Hùng Game Khí Phách Anh Hùng
Thêm một game online đồ họa đỉnh mới về!!
TOP GAME TẢI NHIỀU NHẤT
Truyen cau-truyen
ấn khích.
“Nhưng mà không phải là xương rồng.”
“Không phải ư?" - Nhi tròn mắt “Thế anh ấy tặng chị hoa gì?”
“Là hoa hướng dương” - tôi đáp.
Con bé bỗng la lên thích thú: "Ôi trời!”
“Sao thế?”
Nhi vội lấy tay bụm miệng: “À, không có gì, em bất ngờ quá thôi, hihi.”
“Ừ" - tôi không để ý đến nụ cười bí hiểm của con bé bởi còn đang mải nghĩ đến chuyện khác “Nhi này.”
“Gì thế chị?” - con bé lúc lắc cái đầu.
“À... Trước đây, khi em buồn bã và sợ hãi nhất, có phải anhMinh là người đã giúp em vượt qua không?”
“Vâng”
“Em có thể cho chị biết anh ấy đã làm thế nào không? Chị hỏi mà anh ấy khôngchịu nói.” - nỗi sốt ruột khiến tôi chẳng giấu giếm gì nữa.
Con bé cười tươi nhưhoa, đưa mắt nhìn racửa sổ
“Anh ấy kể cho em câu chuyện về bồ công anh,chỉ thế thôi!”
“Câu chuyện về bồ công anh? Kể cho chị nghe với!” - càng lúc tôi càng háo hức
Nhi quay vào, le lưỡi:“Anh Minh bảo truyện này phải do mỗi người tự khám phá ra, như vậy mới ý nghĩa, em mà kể là anh ấy mắng chết!”
Dù chưa biết nội dung câu chuyện là gì, nhưng tôi ngờ rằng nó sẽ làm thay đổi cái gì đó rất lớn trong mình. Nhất định, tôi sẽ tìm ra...
Khi tôi quay về phòng thì thấy 1 mẩu giấy nhắn trên chậu hoa hướng dương. Biết chắc là của Minh, tim tôi bỗng đập mạnh hơn bình thường.
“Chắc em tò mò muốn biết câu chuyện của anh lắm rồi ^^ Chúng ta thỏa thuận nhé, cứ mỗi lần em làm quen được với 1 bệnh nhân, anh sẽ cho em biết 1 phần của nó. Anh sẽ quan sát em sát sao lắm đấy, thế nên hãy cố gắng nhé!
P/S: Vì đã bị lộ rồi nên đành phải thú nhận vậy, em là người duy nhất anh tặng hoa hướng dương thôi đấy. Nhớ phải chăm sóc cho cẩn thận!”
Không biết cụm từ “người duy nhất” có đồng nghĩa với “người đặc biệt” không nhỉ? Tôi tự hỏithế và nghe lòng ngập tràn niềm vui. Quả thực, tôi đã thíchanh mất rồi. Rất thích là đằng khác.
Những ngày sau, tôi làm đúng theo lời anh nói. Cô bạn thứ 2tôi quen sau Nhi nói rằng đó là hội chứng “mất kiểm soát”. Tôi không biết liệu có đúng vậy không,vì tôi còn có việc quan trọng hơn phải suy nghĩ. Không hiểu bằng cách nào, ngay khi tôi quen với 1 người mới, ngay lập tức tôi nhận được 1 mẩu giấy nhắn trên chậu hướng dương. Và câu chuyện về bồ công anh hay tới nỗi tôi dành hầu hết mọithời gian của mình để nghĩ phương án bắt thân với mọi người, đôi khi là 2 người trong một ngày.
Câu chuyện đó tôi sẽ cho các bạn biết sau, trước tiên tôi muốn kể chỉ riêng sự cố gắng này thôi đã có ýnghĩa với tôi như thếnào.
Ngày thứ nhất, tôi quen Lam (cô bạn nói về hội chứng “mất kiểm soát”). Cô ấy bằng tuổi tôi nhưng mắc bệnh tự kỉ và rất hiếm khi cười. Nhưng Lam lại thích chơi xếp hình, tôi phát hiện điều đóvì 1 lần đi qua phòngcô, tôi thấy rất nhiều miếng ghép vương vãi tứ tung. Có vẻ Lam gặp khó khăn trong chuyện đó, và thế là khi tôi tới, mang theo 1 bộ xếp hình thật lớn và đề nghị cùng chơi, cô đãđồng ý ngay. Khi hoàn thành xong bứctranh mùa thu tuyệt đẹp, Lam cười với tôi. Vậy là tình bạn của chúng tôi bắt đầu. Lam ít nói, nhưng chính vì thế cô lại là người rất biết lắng nghe. Ở bêncô, tôi luôn thấy bìnhyên, và tôi thích cảm giác đó.
Tiếp theo, tôi làm quen với bác An – 1 người đàn ông lớn tuổi nhân hậu ở tầngdưới. Chú chó nhỏ của bác 1 ngày bỗng chạy lạc sang phòng tôi. Từ lúc giúp nó tìm ra chủ nhân của mình, tôi xuống phòng bác thường xuyên.

Bác có nụ cười rất hiền lành, vàhay kể cho tôi nghe về người con trai đang du học ở nước ngoài với nét mặt tự hào. Bác cũng mời tôi uống trà, 1 loại trà thanh khiết mà sau này tôi đâm ra nghiện. Thêm nữa, tôi cũng rất mến Tét – con chó của bác,nó rất hay chui vào ngồilòng tôi.
Nửa tháng sau, tôi đãquen tất cả các bệnh nhân ở đây. Ngoài thời gian khám và xạtrị, hàng ngày tôi chạy khắp nơi, truyện trò với người này, giúp đỡ người kia. Tôi luôn luôn vuivẻ và mọi người đều rất tốt. Điều quan trọng nhất, tôi thậm chí còn không có thời gian để buồn hay bi quan nữa và cũng bớt đi nỗi sợ sựđau đớn về thể xác.
“Trên 1 cánh đồng nọ, chỉ có duy nhất 1 cây bồ công anh. Đất đai khô cằn tới nỗi không 1 loài cây nào có thể sống sót nổi. Riêng bồ công anh vẫn cố gắng tồn tại, vì nó yêu Đất và không muốn để Đất cô đơn. Rồi 1 ngày Gió đến và Gió cũng yêu Bồ công anh tha thiết. Nhìn Bồ công anh bé nhỏ phải khó khăn chắt chiu từng chút dinh dưỡng để sống, Gió không khỏixót xa. Ngày qua ngày, Gió ghé qua cánh đồng, những muốn cuốn theo cánh hoa Bồ công anh bay đến nới hạnh phúc. Nhưng Bồcông anh không thể, bởi nó nghĩ mình chỉcó thể ở bên Đất. Vậylà, nó ngày càng trở nên yếu ớt bởi Đất đã quá già nua, không thể nuôi sống Bồ công anh được nữa. Rồi cũng đến lúcBồ công anh không còn đủ sức để rung rinh, nó buông xuôi và chấp nhận thả mình theo Gió. Bồ công anh cứ ngỡ nếurời xa Đất, nó sẽ đau đớn lắm, nhưng kì lạ là ở bên Gió, nó thấy lòng ngập tràn hạnh phúc. Nó hiểu ra rằng, khi không thể cố gắng thêm nữa, hãy đón nhận những điều đến với mình 1 cách vui vẻ, và để Giócuốn đi... Bởi yêu thương thì luôn còn đó và sẽ mãi mãi diệu kì...”
Câu chuyện làm tôi khóc rất nhiều, nhưng cũng can đảmlên rất nhiều. Nếu cáichết chỉ đơn giản là biến thành cánh hoa Bồ công anh thả mình theo Gió thì quả thực, không còn đáng sợ nữa...
Vào buổi chiều ngày tôi nhận được mảnh ghép cuối cùng ấy, Minh đột ngột xuất hiện ở cửa phòng tôi.Thật ra, ngày nào tôi cũng gặp anh, nhưngchỉ là những buổi tốinơi hành lang im lặng lắng nghe tiếng nhạc giống như ngàyđầu tiên. Bởi thế, tôi rất bất ngờ khi anh tới tìm tôi vào giờ này. Hơn nữa, trên tay anh là tấm bảng và cây bút viết.
“Em thích câu chuyệnchứ?”
“Vâng. Làm sao anh có thể viết ra 1 truyện hay và ý nghĩa đến thế?”
“Em không nhớ câu văn cuối sao? Bởi yêu thương thì luôn còn đó và sẽ mãi mãidiệu kì.”
“...”
“Em muốn đi cùng anh không?”
“Đi đâu?”
“Đi cùng anh.”
“Có”
Sau cuộc chuyện trò ngắn ngủi ấy, anh dắt tôi đi. Lần đầu tiên kể từ khi tới đây, tôi ra khỏi bệnh viện. Ở đây thật lạ, họ không cấm bệnh nhân đi ra ngoài và th
Trang[3/4]:‹‹trước.sau››
Page Rank